Tiếng Nghệ 2

2013-10-08 17:11

Mỗi lần trai xứ Nghệ
Đưa vợ về thăm quê,
Từ lúc bước lên xe
Có thêm nghề phiên dịch.
Từng âm thanh chắc nịch
Chẳng thêm "ngã" bao giờ
Đã thế, còn lắm từ
Không có trong từ điển! 
Vị mặn mòi gió biển,
Giọt nắng sém đồi nương,
Cùng bão góp mưa dồn
Lắng sâu vào tiếng nói.

Một miền quê nghèo đói,
Lam lũ từ ngày xưa
Câu ví dặm đò đưa
Dội vào lòng man mác... 
Bao ngôn từ mộc mạc
Chắt lọc thành thơ văn
Dân xứ Nghệ đa phần
Sinh ra là thi sĩ. () 
"Chàng lỡ sai đạo lí,
Thiếp phân giải tỏ tường,
Càng giận lại càng thương
Mượn lời thơ răn nhắc..." 
Người trong Nam, ngoài Bắc
Khẽ thốt ra điều gì,
Dân xứ Nghệ vừa nghe
Một lần là hiểu hết. 
Đồng hương chưa quen biết
Gặp nhau chuyện râm ran,
Dân vùng khác đứng gần
Cứ như người ngoại quốc! 
Cùng sống trong một nước,
Tiếng Việt là của chung,
Dân xứ Nghệ khi dùng
Theo cách riêng mới lạ! 
Đừng ngạc nhiên gì cả:
Ngoài ngôn ngữ phổ thông
Còn tiếng nói cha ông
Lưu truyền bao thế hệ. 
Trên miền quê xứ Nghệ
Giàu mưa nắng, đói nghèo
Được người dân nâng niu
Giữ gìn như báu vật. 
Vẫn đậm đà chân chất
Như vị nhút, màu tương,
Thành bản sắc quê hương
Phai mờ đâu phải dễ! 
Nếu cô dâu, chú rể
Coi xứ Nghệ là quê,
Sau vài chuyến đi về
Không cần người phiên dịch../

***

Mời em về xứ nghệ quê anh
Thăm dòng lam rọi bóng núi hồng
Về để nhìn mênh mông đồng ruộng
Xanh rì rào ngọn lúa trổ bông

Mời em về xứ nghệ quê anh
Để được nghe mô, tê, răng, rứa
Cùng anh đi bẫy chim trưa hạ
Con gió lào thổi rát cả hàng me

Mời em về xứ nghệ một lần
Đến Cửa Lò biển xanh dịu mát
Thông nhẹ nhàng ru theo bờ cát
Đùa với gió như hát lời yêu

Sóng dịu dàng ôm chân bé nhỏ
Biển ghen thầm kéo sóng ra xa
Ru chiều vào nhẹ nhàng êm ả
Dang rộng tay ôm cả bầu trời

Về làm dâu xứ nghệ đi em
Để nghe câu: Gừng cay muối mặn
Đất thành Vinh quê anh chất phác
Đón con dâu dịu hiền là em

Về xứ Nghệ ân tình sẽ nhớ
Người xứ nghệ lầm lũ bao năm
Đất thành Vinh anh hùng ngày ấy
Trống 30 vẫn dậy trong tim

Thăm Núi Quyết ngàn năm anh hùng
Vua Quang Trung một thời dựng nước
Quảng trường lớn mang tên vĩ đại
Hồ Chí Minh sống mãi cùng non sông

Về quê anh đồng xanh lúa mát
Đất Đô lương dào dạt chè xanh
Thăm Thanh Chương thăm đền Võ Liệt
Nếm nhút nhà mặn mà tình anh

Anh sẽ đưa em về quê Bác
Ngắm sen hồng nở rộ hạ sang
Em ngỡ ngàng một hương vị lạ
Tương Nam Đàn xa nhớ gần mong

Về Yên Thành mình ăn thịt chuột
Đừng sợ nha ngon tuyệt nhất đời
Rời Yên Thành qua thăm Nghi Lộc
Cam xã Đoài nước ngọt em ơi
....................
Về quê anh đi nhé bé ơi
Mời em về thăm rồi nhớ mãi
Đất anh hùng người dân mộc mạc
Chào đón em cô dâu mới về nhà


Có lẽ em chê câu:"Gừng cay muối mặn"
Không chịu về thăm dòng Lam giang
Hay em chê anh mô tê răng rứa
Giọng khó nghe câu nói vụng về

Hay em chê quê anh chất phác
Người dân cày lam lũ một câu thơ
Em không về gió lào buồn ngẩn ngơ
Trưa nắng hạ thổi rạo rạc hàng me

Hay là vì Thanh chương Nhút mặn
Tương Nam đàn mang vị quê hương anh
Cũng có thể Chè Đô lương quá chát
Bánh đa dày ăn vào khát nước thay

Cửa lò buồn biển vào thu se lạnh
Hàng thông buồn rơi lệ trong mưa Thu
Bãi cát dài để yến con sóng kéo
Em không về Biển thơ thẩn làm thơ

Hay em chê phà Bến thủy mộng mơ
Soi bóng mình dòng Lam cũng ngừng chảy
Hay là vì Thành Vinh nắng cháy
Con phố nhỏ chẳng làm mát lòng em

Nếu là vì gió Lào thì em nhé
Anh sẽ làm tường chắn dãy trường sơn
Hay là vì Thu buồn lặng lẽ
Anh sẽ gọi xuân về nhanh hơn

Về xứ Nghệ quê anh em nhé
Câu ân tình vẫn nặng cả giang sơn
Đất Thành Vinh vẫn nặng nỗi nhớ
Chờ em về Anh thỏa ước mơ…

                          ST 

—————

Trở lại